Nam Ròm




Hình xưa VNCH
Tin tức đó đây
Sách xưa thời VNCH
Hình vui Ảnh đẹp
Thơ vui, chuyện tiếu mẹo vặt linh tinh ....

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Buồn buồn lôi đầu ông già bị đạp xuống cầu ra cười chơi háháhá

Nữ tài tử điện ảnh Doản Phới Phới thất tình vì anh tài tử đẹp trai Ching Úy Qua đã từ giả cô để chạy theo Kinh Quy Dào, cô Doản đã chạy đến cầu không hăm dọa mà nhảy đại xuống cầu, phía quay ra sông, trong khi cô đang lỏm bỏm dưới nước thì trên cầu bao nhiêu là người hiếu kỳ bu quanh nhìn xuống, bất thình lình một lão già tên Chai Yến Lụ cũng nhảy ùm xuống để cứu cô ta, tức thời tiếng vỗ tay vang rần như một cái lễ khai đăng một anh hùng Thiên sa vậy.

Nhưng bỗng dưng trở lại im bặt, bầu không khí hầu như không ai còn can đảm dám thở nữa, vì ông Chai đang ngoi ngóp dưới nước không bơi lại gần cô gái để cứu cô được, đồng thời tàu cấp cứu cũng vừa ra đến nên đã cứu ông Chai trước vì thấy cô Kinh đang loi ngoi bơi cói bộ không nguy hiểm mấy. Cuối cùng cả hai được cứu lên an toàn.

Nhà truyền hình đã kịp thời đến hiện trường và xin phỏng vấn ông.

TV: Xin ông cho chúng tôi phỏng vấn ông vài lời, thưa ông.

Ông Chai: Không trả lời, vì nước quá lạnh và quá dơ hôi hám....

TV: Xin ông cho biết năm nay ông đã bao nhiêu tuổi rồi ạ.?

Ông Chai: Tám....Tám....Tám tám.

TV: Xin ông cho biết với thúc đẩy nào mà một cô gái trẻ đẹp như vậy nhảy xuống nước tự tử mà trong khi bao nhiêu trai trẻ trên cầu, có lẽ bơi lội giỏi mà không nhảy xuống cứu mỹ nhân, trong khi ông cũng không biết bơi và đã tám mươi tám tuổi già, mà lại xung phong nhảy xuống để cứu cô ấy, xin ông cho biết lý do?



Ông Chai: vẫn không trả lời và quay qua quay lại ngó dáo dác như tìm ai đó, có lẽ tìm cô Kinh Quy Dao? toàn thân thì vẫn run run.

TV: Thưa ông, ông đang tìm cô người đẹp phải không, thưa ông?

Ông Chai: Tôi tìm cô ấy để làm gì? tôi với cô ấy có liên hệ gì đâu. tôi đang tìm cái thằng mả mẹ nào xô tôi xuống đấy chứ, tôi mà biết được thàng nào, tôi đánh bỏ bố nó cho mà coi. tiên sư cả ba làng ba họ nhà nó. 




Dạo lòng vòng ,ai dzè lọt qua tới Lào gặp VK Lào ...chôm luôn bà dzợ Lào này của anh vk Lào về cười một trận cho đã ....bụng .....thì cứ lầm thầm bà Mập nhà tui đừng có vào đây xem nha ...chớ thôi lại khổ cái thân gòm hehehe
++++++++++++++++++++
Kính chào tất cả quý vị ông anh bà chị xa gần
Tết nhất sắp đến nơi rồi mà nhà cửa chưa dọn dẹp xong để đưa Ông-Táo, cứ ngồi thừ người ra không biết bắt đầu từ đâu để mà dọn, chẳng lẽ bắt đầu quét bụi từ trên trần nhà trở xuống? nào mấy cuốn băng nhạc, mấy đĩa CD, DVD ngổn ngang ra ngay phòng khách, cũng vì từ ngày có cái trang Web 'phải gió' này mà bị bà "Phu Then" la hoài,

"Đi thì chớ, về đến nhà là kê **chữ cấm** cắm đầu vô cái máy quên cả chào hỏi, 'ở nhà em có mệt không?', gõ cho đã rồi ngồi cười một mình, không thì úp cái "hét phôn" vô tai rồi ngồi đó mà lắc lắc"

Ôi chao ôi, bà "Phu then" ni khó chịu quá, già đến tuổi này rồi mà ngồi lắc lắc cũng không cho, lắc như vậy mà còn chưa đã nư huống hồ chi không lắc, người ta lắc lắc theo nhịp điệu 'Đoàn Giải Phóng Quân' rất là hùng của Nguyệt Ánh, chớ phải 'Hự Hạ Hự Hạ' của Rốc An Rô đâu nà mà cằn nhằn chi rứa nà.

Cuối cùng, cáu tiết lên phải cho bà 'Phu then' ni biết tay mới được nên gọi bà rằng;

"Honey à, lại đây anh nói cho nghe, em biết là tại sao anh cười không nì"

Rồi Thanhhoà tôi mới bảo bà 'Phu then' rằng

"Em ngồi thẳng người trên ghế này, rồi co nhấc lấy chân phải lên, dùng chân phải đang nhấc đó vẽ hình tròn theo chiều kim đồng hồ coi" thế rồi bà 'phu then' nhà tôi cũng làm theo được thoải mái, không có gì khó khăn, rồi bà ấy lại hỏi

"rồi sao nữa?"

Tôi mới bảo, "Em cứ tiếp tục chân phải quay theo chiều kim đồng hồ(Rotate clockwise) rồi em dùng tay phải vẽ lên trên không số sáu (6) thử coi"

Thưa quý vị, tôi cười, rồi cười, hết đứng rồi lại ngồi cười, thiếu đường bò lăn ra cười, tôi cười như trả được cái hận bị la mấy hôm nay, tôi cười vì tôi trả được thù và tưởng rằng hết cuộc đời này không bao giờ kiếm được cơ hội rửa hận được. lúc này trông cái dáng của bà 'Phu then' nhà tôi nó buồn cười làm sao ai nào tả được, quay tơ không ra quay tơ, mà xay lúa cũng chẳng giống xay lúa, cái mặt thì tươi hẳn ra, còn cười phụ họa với tôi, thế là quên bẵng đi hết cằn nhằn.

Phải chi Thanhhoà tôi mà biết được tất cả email riêng của các quý ông anh phái Nam ta thì tôi mách riêng cho để các bà chị quay tơ cho mà cười cho vui.

Ok. vậy thì bể mánh hết rồi, thôi thì ông anh bà chị thử làm xem rồi cười cho vui ba ngày Tết. Tôi bảo đảm sau khi vẽ số sáu thì chân sẽ quay loạn xạ cả lên đó, thôi cứ ngó chân mà cười nhé.

Cấm không được ăn gian nhé, coi chừng các bà chị đổi tay trái đó


Sau khi học được chiêu dạy bà ...gì hổng biết cái trò quay tơ quay lúa ,lật đật đem trả dzợ lại cho anh vk Lào để còn nhào về mà xem bà....nhà gòm quay tơ quay lúa nửa chớ hehehe
++++++++++++++++++++
Trò đời nhiều khi cũng tức cười, một khi mà bị ai chọc quê rồi thì giận, hễ mà giận thì lại im, đôi khi im cũng có lợi cho cánh đàn ông nhưng đôi khi im cũng bất lợi cho đấng ông chồng, im thì đở nghe các bà lảm nhảm nhưng lại đói, các bà có chịu làm cái gì ngon ngon cho mà hưởng đâu, ừ thì cũng nấu vậy, như nấu đại khái với cái khẩu vị lạt xèo, có ăn thì ăn, không ăn thì đói. Với ai thì tôi không biết, còn với tôi thì tôi sợ nhất là sự im lặng này coi như bị "Cấm vận" chẳng "vào ra" gì được, hèn gì VN sợ "Cấm vận" là phải, vì mình cũng là người Việt Nam mà.

Hôm trước Thanhhoà tôi cho "Bà Phu Then" nhà tôi ngồi quay chân, quay tay để mà quay tơ chơi cho vui, rồi tôi khoái quá lại lót tót đưa lên đây chia xẻ với anh em bạn bè, ai dè "Bà Phu Then" lén đọc được cho là "quân này xỏ lá dám bêu xấu bà" thế là để tâm giận rồi lại "Im" và giăng cờ "Cấm vận", Khổ, khổ...khổ tôi rồi, phải chi mình ở bên Pháp hay Cali hoặc đâu đó còn có bè đảng, chứ cái tỉnh nhỏ không có Việt Kiều Lào thì làm sao kiếm đảng tậu bè? Thôi có cái gì thì lục ăn cái đó, bị "Cấm vận" mà.

Để Thanhhoà tôi mách khoé cùng các anh em bạn bè nhé;
Bà giận bà không nói, bà im nhưng bà lại để ý coi cái ông này đang làm gì cho biết, và vẫn cứ im cho bỏ ghét, coi vậy chứ ghét "yêu" đấy.

Thanhhoà tôi cũng sáng suốt lắm, bà im thì tôi cũng im nhưng cố tình gây tiếng động, ra vào mở cửa, đóng cửa bằng tiếng động, nhưng không phải cố tình kiểu đập phá cửa, mà có vẻ hơi nặng tay một chút, rồi cứ thế đi vào, rồi đi ra, mở các ngăn kéo chẳng cần phải kiếm gì nhưng cứ như lục lạo một tua rồi đóng ngăn này mở ngăn khác, cũng chẳng hỏi bà, mà cũng chẳng ngó bà, đi vào buồng rồi quay trở ra và cũng y như củ, lại mở các ngăn kéo, từ nhà bếp đi vào tới phòng ngủ, mà cố tình cứ loanh quanh gần bà, miệng thì cứ niệm Phật liên miên mà lại niệm thầm chỉ vừa nghe như thì thầm vậy thôi. Đã rồi đứng ngó ra cửa sổ không tới nửa phút, rồi lại tiếp tục nữa.

Ôi giời ơi, đến lúc này điên tiết bà lên, bà mới lên tiếng vì rằng thấy tội nghiệp ông già của bà, vì bà ngỡ "Cha này già rồi lẫn, cất gì đâu đó rồi quên nên lục lạo khắp nhà"

Lúc này Bà quên giận vì những tiếng động của các ngăn kéo đã đổi đề của Bà nên Bà mới hỏi.
Anh kiếm cái gì mà lục lật nhà lên vậy? để cái gì đâu không nhớ rồi lục ầm tủ điếc cả tai lên, Tội nghiệp mới hỏi đó, Kiếm cái gì vậy?

Thanhhoà tôi chụp vội trả lời liền.
Ôi lạy trời, tìm được rồi, tìm mãi bây giờ mớ thấy, com cám ơn Trời, xin Trời đừng giấu của con nữa nghe.

Lúc này bà "Phu Then" nhà tôi mới sấn lại gần hỏi vì thắc mắc;
Anh tìm cái gì mà thấy rồi?

Thì tìm "tiếng nói" của em chứ cái gì, mới tạ ơn Trời xong đấy thê.

"Mắc dịch, làm người ta tưởng....."

Có vậy thôi là một trận cười giòn bỏ "cấm vận"

Đã vậy mà bà "Phu Then" nhà tôi còn nói gỡ gạc nữa chứ
"Không tội nghiệp người ta không thèm hỏi đâu đó....."

Lại một trận cười để bù lại sau mấy tiếng đồng hồ "Im lặng"
Và cũng vì cái trang Web Việt Kiều báo hại này mà ra,
làm vợ chồng người ta "Im lặng tổn thọ hết mấy tiếng đồng hồ".

Không biết sau cái bài này chuyện gì sẽ xảy ra? ai mà biết được.
Cũng xin các anh, các bạn bảo trọng nhé, không may mắn như Thanhhoà tôi đâu đó.

Dziệt gì xảy ra với cái anh vk Lào này hổng biết ...chớ....thân ròm này biết trước là sẽ khổ rùi đó háháhá
-_____________________

Thằng Nhải Con


Chờ mãi không thấy lập trình viên đến làm việc, Giám đốc liền gọi điện về nhà. Ông nghe thấy giọng một đứa bé thầm thì :"Alô, ai đấy ạ?". không muốn mất thời gian ông hỏi luôn :
-Bố cháu có nhà không ?
-Có ạ! đứa bé vẫn thì thầm .
-Bác nói chuyện với bố có được không ?
-Không ạ!
Vẫn muốn nói chuyện với người lớn , giám đốc nói :
-Mẹ cháu có nhà không ?
-Có ạ!
-Bác nói chuyện với mẹ cháu được không ?
- Không ạ!
- Thế ở nhà còn có ai ngoài cháu không ?
- Có, có một chú cảnh sát ạ!
-Cảnh sát ?- ông giám đốc ngạc nhiên - Bác nói chuyện với chú cảnh sát được không ?
- Không , chú ấy đang bận ạ!
-Bận làm gì?
-Nói chuyện với bố mẹ cháu .
-Có chuyện gì thế ? -ông giám đốc lo lắng .
đứa bé cười nhỏ:
-Họ đang đi tìm cháu đấy ạ!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bấm vào dưới avata "Tham gia trang web này " để có thể biết bài mới của Ròm