Nam Ròm




Hình xưa VNCH
Tin tức đó đây
Sách xưa thời VNCH
Hình vui Ảnh đẹp
Thơ vui, chuyện tiếu mẹo vặt linh tinh ....

Thứ Tư, 5 tháng 9, 2012

Những con chuột tàu



Hè năm nay gia đình tui có thêm hai thành viên mới.

Ấy chết! Không phải như các bạn nghĩ đâu nha! Bà nhà tui không có sinh đôi hay sinh ba gì hết!
Vốn là mấy đứa con tui hổng biết bắt chước ai đòi nuôi Pet, những con thú cưng. Thằng anh muốn nuôi chuột, thằng em không chịu, đòi nuôi mèo. Vì bất đồng ý kiến nên chúng cãi lộn rân trời. Tui nhức đầu quá mới bàn với nhà tui hãy cho chúng nó có chuyện để làm trong mấy tháng Hè rảnh rỗi.
Nhà tui vốn không thích súc vật gì cho lắm, nhưng sau màn năn nỉ ỉ ôi, nàng đành phán, “Muốn làm gì thì làm, nhưng phải lo chăm sóc chúng nó đàng hoàng. Ðể cho nó chết đói chết khát là mang tội đó. Tui lo cho ba cha con ông cũng đủ hết hơi rồi, tui hổng rảnh nữa đâu!”
Thế là cha con tui chạy ào ra Petsmart. Mới đầu tụi nó thích con Hamster. Sau một hồi ngó qua ngó lại, bàn tới bàn lui, cuối cùng con Guinia Pig tam thể được cha con tui rước về dinh kèm theo chuồng trại, thức ăn hầm bà lằng xí cấu...
Tốn cũng khẳm!
Qua hôm sau, thằng em nói, “Em thấy con Guinia Pig nhớ Mommy nên nó khóc hoài. Mình nói với Bá mua thêm một con cho nó có bạn nghen?” Nghe tụi nó thỏ thẻ, tui thở dài và nghĩ thầm trong bụng, “Thằng tía con cũng có một con... vợ, có khi nào tía con khóc đâu!” Nghĩ thôi chứ không dám nói ra lời. Chỉ biết móc bóp ra chi tiền để tha thêm một anh chuột tàu về nữa.
Lại tốn thêm một mớ địa. Tiền nằm trong túi nó bay hơi hay sao ấy!
Tụi nhóc tranh nhau đặt tên, đứa thì Woody, đứa thì Snow Ball. Hai chàng chuột tàu có cá tánh khác nhau lắm. Woody rất vạm vỡ, toàn thân lông nửa vàng nửa nâu và từ đỉnh đầu xuống tới mũi lờ mờ một đường chỉ trắng, nhìn giống như con đường chạy len lỏi giữa đồng lúa chín vàng mơ. Woody trông lừ đừ lừ đừ nhưng lại cộc tính. Nó đã hất Snow Ball văng vô thành chuồng ư ử khóc vì thằng bạn trời đánh cứ tò tò đi theo sau mà ngửi ngửi. Cho chừa cái tật dê đạo lộ!
Còn chú Snow Ball trừ cái mặt xám đậm, phần còn lại không những tuyền màu lông trắng như tuyết mà còn làm đỏm chơi thêm một cái xoáy nhìn rất “đểu” ngay trước trán. Chàng này lí la lí lắc một cây. Ðứng ngồi không yên, chốc chốc nó lại nhảy cẫng lên làm giống như bị kiến cắn không bằng.
Lúc mới về còn lạ nhà, lạ chuồng, hai chú cứ nằm im re bà rè. Lâu lâu đói bụng hay khát nước chịu không nỗi mới rón rén thụt ra thụt vào kiếm ăn. Bây giờ dạn rồi. Chúng rượt đuổi chạy rần rần, nghịch ngợm làm văng thức ăn tung tóe khiến lũ con dọn dẹp mệt tóe phở. Thằng Snow Ball còn sinh thêm tật huýt gió mỗi khi thấy có người thoáng qua. Nhà tui rất bực nhưng cũng phải phì cười vì biết cu cậu đòi ăn.
Hai đứa con tui thích lắm. Chúng nó ngồi ngắm hàng giờ không biết chán. Thế rồi chốc chốc, “Bá, sao nó hổng chịu ăn nữa?” “Bá, nó ị kia kìa!” “Bá, sao nó ngáp chi vậy?”... làm tui muốn điên cái đầu. Ðang viết bài bị bí chữ mà gặp cái mửng này thì có nước điên tiết. Hình như tụi nó tưởng tui là chuột, không phải là người nên nhè ba cái chuyện ấm ớ về chuột mà hỏi.
Từ khi có thêm chúng nó về ở, nhà tui vui thêm ra. Ngắm nhìn chúng nó giỡn cứ như là con nít. Nhất là khi mấy chú ăn thì toàn khuôn mặt từ mắt, môi, miệng, mũi tới chân mày, gò má đều nhúc nha nhúc nhích. Hai con mắt đen tròn nhỏ híu lúng la lúng liếng, kèm theo những chiếc râu cứ ngọ nguậy ngọ nguậy, lại còn chun chun chiếc mũi hồng hồng, cộng với cái miệng chỉ vỏn vẹn bốn chiếc răng tí tẹo mấp ma mấp máy, cứ như hề Thanh Việt đang diễu, trông tếu ơi là tếu.
Dạo sau này nhà tui tự nhiên cưng hai chú chuột hồi nào cũng không hay. Ði làm về là vội lấy cà rốt hay trái cây cho hai chú chuột cưng ăn thêm. Vợ tui nói mỗi lần trông thấy những cái mặt lém lỉnh vừa ăn vừa trố mắt nhìn nhìn là bao nhiêu mệt mỏi tan biến dần dần, giảm căng thẳng ghê lắm.
Tui hiểu nuôi thú vật trong nhà ở Mỹ rất nhiêu khê, phiền phức. Nhưng nhìn con tôi say mê săn sóc hai chú chuột tàu, tui mừng ra mặt vì ít ra chúng nó không dồn nhiều thì giờ cho TV hay games như những mùa Hè trước. Vợ chồng tui đã tạo điều kiện để cho các con có cơ hội gần gũi với thiên nhiên và biết yêu thương thú vật.
Mầm nhân bản bén rễ từ những việc nhỏ nhặt như vậy. Và những vết nhăn trên trán vợ hình như biến mất cũng từ những viên thuốc chống stress mà chúng tui đang có trong nhà: Guinia Pigs.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bấm vào dưới avata "Tham gia trang web này " để có thể biết bài mới của Ròm